Trong truyện ngắn “Mây chẳng còn bay” của tác giả Bảo Ninh, nhân vật bà cụ được xây dựng một cách sâu sắc và đầy cảm xúc. Bà cụ là nhân vật chính, là trung tâm của câu chuyện. Bà cụ được miêu tả như một hình ảnh biểu trưng cho những người mẹ Việt Nam đã mất con trong chiến tranh. Bà cụ lần đầu tiên đi máy bay, và trong suốt chuyến bay, bà chỉ nhìn ngắm mây trắng bay bên ngoài cửa sổ và không ăn gì, chỉ xin một cốc nước. Khi máy bay bay qua vùng vĩ tuyến 17, bà cụ bày biện đồ cúng trên máy bay để tưởng nhớ đến con trai của mình, một phi công đã hi sinh 30 năm trước trong trận chiến tại sông Bến Hải Nhân vật bà cụ không chỉ là một hình ảnh của sự mất mát và đau khổ, mà còn là biểu trưng cho sự kiên cường, bất khuất của người phụ nữ Việt Nam trước những thử thách của cuộc sống. Dù bị tay vận comple quát mắng, bà vẫn kiên trì thực hiện nghi thức tưởng nhớ con trai của mình. Điều này cho thấy tình yêu thương và lòng trung thành với gia đình, với con cái của bà cụ, một đức tính truyền thống của người phụ nữ Việt Nam Tóm lại, nhân vật bà cụ trong “Mây chẳng còn bay” là một biểu tượng của sự kiên cường, lòng yêu thương và sự hy sinh vô bờ bến của người mẹ Việt Nam. Bà cụ không chỉ là một nhân vật trong một câu chuyện, mà còn là hình ảnh của biết bao người mẹ Việt Nam đã mất con trong chiến tranh, và vẫn tiếp tục sống sót, kiên cường trước những thử thách của cuộc sống.
Truyện ngắn “Mây chẳng còn bay” của nhà văn Bảo Ninh là một tác phẩm đậm chất nhân văn, khắc họa nỗi đau mất mát và sự vô tâm của một số người thời hiện đại đối với những người đã hy sinh cho đất nước. Trong truyện, nhân vật bà cụ là một hình ảnh đáng kính và đáng thương, mang trên mình những nỗi niềm khắc khoải thời hậu chiến. Bà cụ là một người mẹ đã mất đi con trai cả trong cuộc chiến tranh, anh là một phi công đã hi sinh trên bầu trời sông Bến Hải năm 1972. Bà cụ đã sống trong sự nhớ thương và mong chờ con trai trở về suốt 30 năm qua. Bà cụ lần đầu tiên đi máy bay, không phải để du lịch hay thăm người thân, mà để cúng giỗ cho con trai mình. Bà cụ mang theo một chiếc hộp nhỏ chứa đầy đồ cúng, bao gồm một bức ảnh của con trai, một chiếc áo bay, một chiếc mũ lưỡi trai, một bó hoa và một ít tiền. Bà cụ muốn cúng cho con trai một cách trang nghiêm và tôn kính, nhưng lại bị một hành khách khác - một tay vận comple - quát mắng và xua đuổi. Bà cụ không hiểu tại sao hắn lại như vậy, bà cụ chỉ biết rằng con trai mình đã chết vì đất nước, và bà cụ chỉ muốn thể hiện tình yêu thương và lòng biết ơn của mình. Bà cụ là một người mẹ có tấm lòng cao cả và nhân hậu, bà cụ không hề oán hận hay than phiền về số phận của mình. Bà cụ cũng không hề ghét bỏ hay trách móc những người đã gây ra chiến tranh, bà cụ chỉ mong muốn hòa bình và hạnh phúc cho mọi người. Bà cụ cũng không hề ích kỷ hay đòi hỏi gì từ xã hội, bà cụ chỉ xin một cốc nước khi cô tiếp viên mang đồ ăn đến, bà cụ cũng không quan tâm đến những thứ xa xỉ hay sang trọng. Bà cụ chỉ quan tâm đến con trai mình, bà cụ chỉ muốn được gần gũi và chia sẻ với con trai mình. Bà cụ thích thú nhìn ngắm mây trắng bên ngoài cửa sổ, bà cụ nghĩ rằng đó là nơi con trai mình đã bay qua, bà cụ cũng nghĩ rằng con trai mình đang ở đâu đó trên bầu trời, đang nhìn thấy và nghe thấy mẹ mình. Bà cụ là một người mẹ có tình yêu vô bờ bến và sự hy sinh vô hạn cho con trai mình. Bà cụ đã chịu đựng nhiều đau khổ và cô đơn trong cuộc sống, nhưng bà cụ vẫn luôn kiên cường và lạc quan. Bà cụ đã dành cả cuộc đời mình để tưởng nhớ và tôn vinh con trai mình, bà cụ đã làm cho con trai mình sống mãi trong trái tim và tâm hồn của mình. Bà cụ đã thể hiện một tình yêu mẹ con cao thượng và thiêng liêng, một tình yêu không bị hạn chế bởi thời gian hay không gian, một tình yêu vượt qua cái chết và sự phân ly. Nhân vật bà cụ trong truyện ngắn “Mây chẳng còn bay” của Bảo Ninh là một hình ảnh đẹp và sâu sắc về người mẹ Việt Nam, là một biểu tượng của sự sống và sự chết, của sự mất mát và sự vinh quang, của sự vô tâm và sự nhân ái. Bà cụ là một nhân vật có tính cách phức tạp và đa chiều, là một nhân vật có sức sống mãnh liệt và sức ảnh hưởng mạnh mẽ. Bà cụ là một nhân vật đáng được kính trọng và yêu mến, là một nhân vật đáng được nhớ mãi và học hỏi. — 𝙥𝙝𝙖𝙢𝙩𝙝𝙞𝙜𝙞𝙖𝙡𝙞𝙣𝙝 —