Bài thơ "Trông ra bờ ruộng" của Hữu Thỉnh là một tác phẩm thơ lục bát, đưa người đọc đến với hình ảnh bình dị nhưng đậm chất huyền bí của cuộc sống nông thôn Việt Nam. Nhà thơ đã khéo léo tạo nên một không gian ký ức, nơi mà mỗi chi tiết nhỏ gắn liền với hồn quê, hồn mẹ, và những khát khao không ngừng của con người.
Câu thơ mở đầu với hình ảnh "Mưa bay trắng cỏ, cào cào cánh sen" như một bức tranh mơ hồ, mờ lạc của quê hương. Hữu Thỉnh tài tình khi mô tả sự tương phản giữa cỏ trắng và cánh sen, tạo nên một không khí huyền bí và dễ dàng đưa độc giả quay về thời thơ ấu, những ngày mưa nước rơi trắng trên cánh đồng.
Nhưng bức tranh đẹp ấy không chỉ là ký ức, mà còn là hiện tại, là cuộc sống mẹ con với ruộng đất. "Mẹ tôi nón lá bước lên" - hình ảnh của người mẹ, là người phụ nữ mang trên đầu nón lá, bước lên đồng ruộng. Đây không chỉ là hình ảnh mộc mạc mà còn chứa đựng đằng sau là sự cương quyết, đảm đang, và tình yêu thương vô bờ bến.
Những câu thơ tiếp theo tận dụng những hình ảnh như "Cỏ dày, cây lúa phải chen nhọc nhằn" để mô tả sự lao động vất vả, tích lũy từng đợt mưa. Cảnh mẹ "Xoè tay tính tháng tính năm" như một bức tranh sống động về sự kiên nhẫn và hy sinh không ngừng nghỉ của người phụ nữ nông thôn.
Bài thơ để lại trong lòng người đọc là hình ảnh đẹp đẽ của mẹ, người phụ nữ Việt Nam trong hành trình kiến tạo cuộc sống. "Đồng quang bóng mẹ nắng nôi một mình" - mẹ, như một bóng hình thanh nhã, tinh khôi, hiện hữu giữa bức tranh đồng ruộng năng động.
Từng câu thơ như những đoạn hồi ức, làm nổi bật vẻ đẹp tình cảm và lòng hiếu thảo trong tâm hồn người Việt. Hữu Thỉnh không chỉ là nhà thơ mà còn là người làm sống lại và tôn vinh những giá trị văn hóa, những khoảnh khắc tươi đẹp của cuộc sống quê hương.