Bài thơ "Mẹ" của Nguyễn Ngọc Oánh là một tác phẩm nghệ thuật đậm chất nhân văn, tình cảm, và sâu sắc. Tác giả đã thành công trong việc sử dụng ngôn ngữ và hình ảnh để mô tả một hình ảnh chân thực và đầy cảm xúc về người mẹ.
Từ ngôn từ đến hình ảnh, tác giả đã tạo nên một bức tranh sống động về cuộc sống của người mẹ nông dân, với những góc khuất và vất vả. Mỗi chi tiết nhỏ như "gót chai nứt nẻ đông hè" hay "Bát canh đắng lá chân chim" đều là những hình ảnh tưởng chừng như bình thường nhưng lại chứa đựng đầy ý nghĩa và tình cảm sâu sắc.
Bức tranh về tình mẹ trong bài thơ không chỉ giới hạn ở khía cạnh vật chất mà còn nâng cao lên mức độ tinh thần. Tình yêu thương và hy sinh của mẹ được thể hiện qua việc "vá bao mong ước tay sần mũi kim" và "Hai tay hết sẻ lại cho". Đây không chỉ là sự chăm sóc vật chất mà còn là sự truyền đạt tinh thần và giáo dục nhân cách.
Bài thơ cũng đánh giá cao tinh thần lạc quan, tích cực của người mẹ khi mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng mẹ vẫn không ngừng cố gắng học hỏi ("Tối về đến lớp bình dân"). Điều này tạo nên một hình ảnh mẹ không chỉ là người chăm sóc mà còn là nguồn động viên, lẫn lộn trong cuộc sống.
Bài thơ "Mẹ" không chỉ là một tác phẩm văn học xuất sắc mà còn là một bức tranh tình cảm sâu sắc về tình mẹ, với những góc khuất, vất vả, và tình yêu thương không điều kiện.